Câu chuyện của La Lâm - Ngôi nhà an toàn hơn cho người LGBTIQ
Đây là câu chuyện về một người chuyển giới tự tin sống con người thật của mình với sự ủng hộ và yêu thương của gia đình.
Không còn nằm trên những mẩu truyện thuở nào, cái tên La Lam đã thật sự bước ra thế giới thực, căng tràn niềm tự hào.
Mình còn nhớ về cuốn sổ đặc biệt hồi những năm cấp 3. Chúng dày như quyển giáo án, mang theo câu chuyện về cậu bé có tên La Lam. Mong ước của cậu bé có thể giống như bao người khác, đó là tìm lại và khẳng định bản thân, nhưng hành trình hiện thực lại không hề đơn giản. Cậu bé đó muốn được sống như một người con gái, cũng như ước mơ của chính mình.
Mình sinh ra, lớn lên trong điều kiện gia đình khó khăn. Khó khăn đến mức, mua thêm cuốn tập hay cây viết cũng là vấn đề to lớn. Mình đi mò từng con cua, bắt từng con ốc, lặn lội qua từng cánh đồng trải dài mặc cho cái oi bức như muốn nổ tung vào giữa tháng 7. Dành dụm được chút tiền, cuối cùng mình cũng có 2 cuốn sổ để đặt bút viết nên câu chuyện ước mơ. Mình viết ngày viết đêm với mục tiêu thi đậu đại học sân khấu điện ảnh Hà Nội. Có lẽ, sự hăng say ngày đó đến từ chính những áp lực, sự phân biệt, kì thị mà bản thân vẫn hàng ngày phải đón nhận. Bỏ sự cô đơn kinh khủng ra khỏi tâm trí, mình chỉ có cậu bé La Lam để bầu bạn, giãi bày.
Nhưng mẩu truyện trên tờ giấy trắng rồi cũng có thể bị người khác tước đoạt. Đỉnh điểm phản đối của gia đình về vấn đề giới tính là lúc mẹ lấy cuốn sổ ném vào bếp lửa. Mình tuyệt vọng nhìn những mảnh tâm hồn của bản thân dần hóa thành tro tàn ngay trước mắt. Đi học bị bạn bè, thầy cô phân biệt đối xử, ra ngoài xã hội bị cười chê, chửi rủa, về nhà là áp lực đè nén. Nếu cuộc sống có thể quay lại từ con số 0, xin hãy cho mình được bắt đầu theo cách bản thân mong muốn. Tâm trí quẩn quanh, mình cầm trên tay chai thuốc trừ sâu lúc nào không hay, run rẩy đưa lên miệng.
"Mẹ mày không ủng hộ thì tao ủng hộ" - Chính là bố, bằng một cú tát trời giáng đã kéo mình ra khỏi những suy nghĩ ngu xuẩn. Bố hiểu, cuộc sống không bao giờ có thể đảo ngược, chỉ có lựa chọn của mỗi người sẽ đẩy nó tới kết thúc vô nghĩa hay không. Khoảnh khắc giúp mình như bừng tỉnh khi biết rằng vẫn có bố luôn chở che bên cạnh. Gạt bỏ những mông lung, mình tiếp tục sống, để tiếp tục là chính mình.
Sau khi bước chân vào đại học, cuộc sống của mình có nhiều thay đổi mạnh mẽ. Mình công khai bản thân với mọi người. Mình bắt đầu nuôi tóc dài, mặc đồ nữ. Lúc này, gia đình đã hiểu và đón nhận nhiều hơn. Mình can đảm thực hiện phẫu thuật để có thân hình nữ tính mong muốn. Đồng thời, mình tích cực tham gia hoạt động tư vấn cộng đồng, đạt nhiều thành tựu đáng nhớ như Hoa khôi chuyển giới Việt Nam 2016, giải Ngôi sao Tài năng trong cuộc thi Ngôi sao Chuyển giới Việt Nam 2016, giải Người đẹp Thân thiện trong cuộc thi Hoa khôi Thanh Lịch Việt Nam 2016 hay giải C trong cuộc thi trình diễn trang phục các dân tộc tỉnh Yên Bái 2017. Trong suốt quãng thời gian này, mẹ đã trở thành người luôn ân cần, chăm sóc cho mình từng chút một.
Cho đến giờ, mình vẫn chẳng bao giờ ghét bỏ hay hận mẹ. Mình biết mẹ cũng có những nỗi khổ tâm riêng, những trăn trở khó nói, cả những ước muốn chưa từng thành hiện thực. Mẹ cho con đến với cuộc đời này là điều hạnh phúc lắm rồi, mẹ nhỉ! Nhớ lại hình ảnh mẹ ngồi khâu lại chiếc áo màu xanh bị rách với đôi mắt ngấn nước trong lặng lẽ, thấy rằng dù có bị xã hội làm rách nhưng bố mẹ vẫn luôn là người giúp mình khâu vá lại tất cả tổn thương.
"La Lam à, ước muốn của cậu, mình đã thực hiện được rồi đây."